Tình yêu đi mùa Thu vẫy gọi
Nắng Thu phai mái ngói đỏ tươi
Ta gặp Em chung một tiếng cười
Ngày trở lại của người chí sĩ.
Biết bao lần mùa Hạ đã đi
Và bao lần tình si lặng lẽ
Ta nói với Em tiếng rất khẽ
“Ta yêu Em nhè nhẹ biết bao”
Đường phía trước sáng một vì sao…!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét